Ta và chiếc chăn bông
Đêm đông dài quạnh
Cùng sưởi ấm cõi lòng
Chiếc chăn sẽ chẳng ấm
Nếu chỉ đứng một mình
Thân người chắc lạnh cóng
Khi đông về nín thinh
Ta là người lữ khách
Bạn là chiếc chăn bông
Đường đời bao khổ lụy
Dìu nhau qua mùa đông
Đông qua xuân lại tới
Hạ hết thu cũng đi
Lẽ tuần hoàn biến đổi
Bận lòng chi thị phi?
Duyên sanh duyên sẽ diệt
Duyên hợp duyên lìa tan
Gặp nhau rồi giã biệt
Ta về cõi thênh thang…